Vũ Trần Anh Thư – duyên thơ trong trẻo
Vũ Trần Anh Thư sinh ra ở vùng đồng quê chiêm trũng Thái Bình, là cử nhân Đại học Tài chính – Kế toán, hiện đang sống và làm việc tại Hà Nội.
Nghề nghiệp gắn liền với những con số, vì vậy chị đến với thơ như là một cách vượt thoát; lấy bay bổng ngữ ngôn để cân bằng lại với ngay ngắn, chỉn chu của phương trình Nợ – Có. Vùng thi cảm trong thơ Vũ Trần Anh Thư luôn hướng tới Cái Đẹp, bị Cái Đẹp dẫn dụ. Dường như bất cứ vẻ đẹp nào của thiên nhiên, đất trời, hoa cỏ, tình người… khi lọt vào mắt người thơ ấy đều được thốt thành thơ. Thơ Vũ Trần Anh Thư cứ trong trẻo, hồn nhiên, ấm áp yêu thương như chính cách chị ứng xử với cuộc đời này. Phải chăng bởi thế mà thơ ấy hấp dẫn người đọc đi suốt chiều sâu tâm cảm của tác giả, từ đó lan tỏa cho bạn, cho tôi.
Thi sĩ Khúc Hồng Thiện chọn và giới thiệu
Vũ Trần Anh Thư viết khá đa dạng thể loại, song lần này, Minh Đạo online trân trọng giới thiệu riêng chùm thơ lục bát mới của chị.
Chắt chiu
Chắt chiu từng giọt sương sa
Ban mai tinh khiết vừa sà lòng tay
Chắt chiu đêm để cho ngày
Cho mê mải nắng cho mây ngọc ngà
Chắt chiu hương để dành hoa
Ướp từng nhụy cánh thơm òa tóc ai
Chắt chiu từng sợi vắn dài
Đan thành chiếc áo thiên thai của mùa.
Biết đâu
Thả một câu thơ xuống đầm
Biết đâu đáy nước âm thầm lên hoa
Thả một câu thơ phía xa
Biết đâu chấp chới câu ca vọng về
Thả một câu thơ lên đê
Biết đâu hiển hiện lời thề năm xưa
Thả một câu thơ xuống mưa
Biết đâu hạt đậu xửa xưa nảy mầm.
Đi với mây trôi
Mình mình đi với mây trôi
Mơ màng giữa chốn đất trời giao thoa
Thở ra…
mây khói bao la
Hít vào…
giọt giọt sương sa cõi trần
Phù vân
Phù vân
Phù vân
Đỉnh trời vọng lại trong ngần tiếng chuông.
Tháng hai
Phố còn thở đẫm hơi đêm
Làn hương như vẫn bên thềm còn vương
Thì mây rơm rớm màu sương
Ban mai rơm rớm con đường phù vân
Hoa hồng rớm má thanh tân
Giọt sương rớm mắt mùa xuân ấy mà
Bụi mưa rớm mắt em ta
Chỉ giây phút ấy ướt nhòa tháng hai…!
Thưa với mùa xuân
Đuổi nhau mê mải triền đê
Bao nhiêu hoa nắng theo về bến xưa
Đò ơi, người đã đi chưa
Mái chèo còn ướt như vừa sang ngang
Rưng rưng vạt cải đang vàng
Trổ vào anh những dịu dàng níu chân
Anh về thưa với mùa xuân
Cho em non lại mấy lần tơ non ⁽*⁾
Thời gian chạm dấu môi son
Bến sông Hoa Cải nụ hôn dậy thì…!
⁽*⁾ “Như xuân non lại mấy lần” – Thơ Đỗ Thị Hồng Nhung.
Khúc phượng
Phượng hồng lên má lên môi
Thắp lên cả một khoảng trời thanh xuân
Này đây suối mắt trong ngần
Tràn trong anh những rung ngân thuở nào
Bấy nhiêu năm ấy là bao
Một ngày tiếng phượng gõ vào xa xưa
Ước gì sầm sập cơn mưa
Cho anh đẫm lại những mùa…
Em….Em…!
Giấc sen
Ngủ đi em một giấc sen
Theo đường hương ấy anh men lối về
Ngủ đi mùa đã cạn hè
Cánh sen em đắp hương mê giấc nồng
Ngủ đi một đoá mi cong
Hương sen dường đã phiêu bồng tóc mây
Ngủ đi thanh một nét mày
Anh ru hồng giấc sen ngày chớm thu.
Em ngồi thêm chút hãy về
Chỉ vì nhớ phố quá thôi
Hay là môi mắt gọi mời chốn đây
Hồ Gươm liễu rủ chân mày
Sóng miên man sóng gió bay tóc thề
Em ngồi thêm chút hãy về
Để Mùa Thu kịp vuốt ve nỗi niềm
Kịp hôn lên phút lặng yên
Kịp dâng nỗi sóng phủ miền nhớ thương.
Heo may
Ngẩn ngơ ngóng gió mùa sang
Hiu hiu nghe gió mơ màng thưởng hoa
Hương thu ăm ắp làn da
Thơm như tự thuở xưa xa thơm về
Xuyến chi lay động triền đê
Cỏ lau trắng cả lối về chiêm bao
Thu ươm vàng nắng hanh hao
Ta ươm hương gió thổi vào hồn thơ
Heo may chớm ngỡ đang mơ
Giật mình choàng tỉnh cơ hồ gió lay
Ngỡ là tỉnh ngỡ là say
Còn vương hơi ấm bàn tay dắt mùa.
_ Vũ Trần Anh Thư _