thơ NGA *

thơ NGA *

MĐO- Nga sáng tác thơ không nhiều nhưng trân quý những gì mình viết. Bởi Nga viết trước hết là cho mình, cho ký ức, kỷ niệm của mình, buồn mà đẹp. Từ đó Nga chia sẻ với mọi người và được nhiều đón nhận, yêu thương. Nga bận làm báo, chuyên ngành tiếng Nga, luôn nồng hậu với bạn bè – đó là duyên đời và cả duyên thơ. Trân trọng giới thiệu với bạn đọc chùm thơ mới của Nga.

 

Hẹn hò chiều tháng 7

 

Hẹn hò chiều tháng 7

Nắng vẫn trên đỉnh đầu

Mồ hôi tuôn nhễ nhại

Tay vẫn cầm tay nhau

 

Anh đưa em dạo phố

Cùng ăn kem Bờ Hồ

Mua sách ở Đinh Lễ

Uống trà chanh Nhà Thờ

 

Hẹn hò chiều tháng 7

Chẳng thấy nóng chút nào

Huyên thuyên dăm câu chuyện

Mắt rạng rỡ nhìn nhau

 

Tình yêu là thế đó

Là nhung nhớ mong chờ

Là nóng lòng gặp gỡ

Chẳng ngại gì nắng mưa.

 

Xa để biết

Xa để biết

Thế nào là nhung nhớ

Muốn gặp nhau mà chẳng thể gặp nhau

Điện thoại reo lắng nghe từng hơi thở

Cúp máy xong lại hụt hẫng, âu sầu…

 

Xa để biết

Thế nào là thử thách

Giận hờn thôi cũng chẳng thể làm hòa

Ngồi lặng im cho lệ tràn mi mắt

Điện thoại giờ cũng bỏ một góc xa…

 

Xa để biết

Thể nào là mong đợi

Cánh thư xanh ấp ủ những giấc mơ

Thấy nụ cười qua webcam là quên ngay mệt mỏi

Bởi ta biết bên kia, người ấy sẽ mãi chờ…

 

Xa để biết

Thế nào là hi vọng

Một tương lai rực rỡ pháo hồng

Xa để biết

Thế nào là hạnh phúc

Khi trả lời: “Em có nhớ anh không?”

 

Màu nhớ

[…Nỗi nhớ là gì, anh nhỉ?

Em không định nghĩa được đâu

Nếu nỗi nhớ là tiền bạc

Hẳn em sẽ rất, rất giàu…]

 

Nhớ mang màu gì, anh nhỉ?

Hình như màu nắng vương vai

Một mình lang thang trên phố

Thấy bóng mình, ngỡ… cùng ai

 

Nhớ mang màu gì, anh nhỉ?

Hay là màu nguyệt trang đài?

Một tuần bảy đêm không ngủ

Mong người mỗi buổi sớm mai

 

Nhớ mang màu gì, anh nhỉ?

Có là trong suốt màu mưa?

Nên anh vô tình không thấy

Giọt rơi… giọt rơi… hững hờ…

 

Nhớ mang màu gì, anh nhỉ?

Để em tô những vần thơ

Yêu thương gửi vào trong gió

Cho đôi mình chắp ước mơ…

 

Anh nói thời gian nhanh lắm

Em đừng suy nghĩ vẩn vơ

Thì ra nhớ đơn giản vậy

Nhớ mang màu của đợi chờ!

Tác giả Nguyễn Thanh Nga (thứ ba, từ trái sang) cùng bạn bè chụp ảnh kỷ niệm ở nước Nga.

Gọi mùa

Em gọi mùa về bên anh nhé!

Cho lâng lâng nhung nhớ đong đầy

Giữa trời xuân bừng tia nắng hạ

Chút hơi men tình rủ say say

 

Em gọi mùa về bên anh nhé!

Cho đôi tim chung nhịp hoan ca

Tử đinh hương bên hiên mới hé

Đã nồng nàn hương tỏa xa xa

 

Em gọi mùa về bên anh nhé!

Cho yêu thương sóng sánh mắt nâu

Gió bên tai thì thầm thật khẽ

Chớ lãng quên kỷ niệm tình đầu!

 

Độc thoại

Thấy bóng mình trên tường

[Run run]

Hình như là đương khóc?

Quẹt tay ngang mắt

[Nóng hổi]

Giọt lệ rơi…

 

Cứ tưởng rằng chỉ có một mình thôi

Nên cố kìm tiếng nấc

Thấy trên tường một dáng ngồi co quắp

Cô đơn giống hệt mình…

 

Cảm ơn người đã lặng im chia sẻ những tâm tình

Cùng gặm nhấm những đêm buồn lạnh lẽo

Đôi khi, chỉ cần một người lắng nghe, và hiểu

Như thế cũng đủ rồi.

 

Tự nói với bóng mình: “Mọi chuyện sẽ ổn thôi!”

Vết sẹo nào cũng sẽ lành dần theo năm tháng

Trong một cuộc đời bao kẻ đi, người đến

Ở lại bên mình chỉ chiếc bóng này thôi.

 

[Một mình tôi an ủi một mình tôi…]

 

(*) Tác giả chùm thơ: Nguyễn Thanh Nga

CATEGORIES
Share This

COMMENTS

Wordpress (0)