Thơ Đinh Thị Hường

Thơ Đinh Thị Hường

Đinh Thị Hường, sinh năm 1966, quê quán: TP Sầm Sơn, tỉnh Thanh Hoá; hội viên Hội Văn học – Nghệ thuật Thanh Hoá; hiện đang sống và viết tại Hà Nội.

“Thơ Đinh Thị Hường dường như đi từ một miền thanh khiết của vũ trụ, luôn bộc lộ thiên tính nữ, lòng trắc ẩn, sự bao dung, sức chịu đựng bền bỉ… Những phẩm tính căn cốt ấy để cân bằng lại với một một thế giới vốn dư thừa dục vọng và sự tranh giành…” – ĐND.

 

TÓC

Ta ngỡ ngàng nhìn ta không chớp mắt

Tìm lại ta trong ngày cũ ta rồi

Giật mình soi gương chải tóc

Tóc mây theo gió cuốn trôi

Ẩn hiện pha màu trắng tiếc

Đợi gì ở phía xa xôi?

 

Ta cứ ngỡ ngàng nhìn ta không chớp mắt

Đòi lại ta của ngày cũ ta rồi

Tóc mây rỡn theo anh trong khoảnh khắc

Khẽ khàng đêm buông lơi

Trượt rãnh thời gian – khung trời vời vợi

Ta thắm lòng lại chuộc lấy màu vôi!

 

HOA ĐÈN

Ngược dòng xuân về từ quá khứ

Mùa cuốn trôi ta từ dạo ấy

Gửi thời gian giữ hộ nắng xuân thì

Xuân vô tư mang tuổi thơ đi

Trong tiếc nuối muộn màng

Vầng xuân ươm hào quang rực rỡ

Hoa đèn

Thiêu rụi cánh thiên di!

 

MÀU ĐÊM

(Viết lúc ba giờ sáng khi bắt gặp tiếng côn trùng bên ngoài)

Ánh mắt thong dong đi trong đêm

Tiếng côn trùng dạo chơi bắt gặp

Miền sâu xa nỗi niềm

Chật chội miền đêm

Một màu như không đen kịt

Buông trùm vạn vật

Tất thảy vào êm ả giấc an nhiên

Ngày  đục ngầu khuất lấp

Sương lên mắt ngọc xoe tròn

Lấp lánh

Mặc những nghĩ suy, mánh mung thật giả bon chen

Nổi trôi rệu rã

Nỗi nhớ trồi lên không vừa trong giấc ngủ

Ngọn lửa cháy bùng đêm

Hát say mê giai điệu muôn thuở.

Nhà thơ Đinh Thị Hường

 

HOA GẠO ĐỎ THẮM

Sừng sững vươn chạm trời

Bên mặt hồ

Soi bóng hình cây gạo

Dễ chừng mấy chục tuổi

Mấy chục năm bơ vơ

 

Mặt hồ không gợn sóng

Không hiện bóng hình cũng không biết có bông gạo nở

Đỏ thắm – giấu tít trên cành cao

Cánh hoa tựa vào nền trời vững chắc.

 

Thờ ơ

Dòng người qua

Có một người ngước nhìn

Chĩa ống kính- xoá khoảng cách

Níu hoa về phía mình

Những bông hoa lặng lẽ đỏ chót…

 

TẶNG ANH

Những điều không tặng anh

Là gió

Và cốc thủy tinh vỡ

Bông hồng hững hờ đỏ

Bên rìa những vui buồn.

 

Không tặng anh giận hờn

Chỉ một vì sao sáng

Người đi

Kìa lấp lánh

Đôi mắt theo mỏi mòn

 

Mình tặng nhau im lặng

 

LUÂN KHÚC GIAO MÙA

Anh rót ắp tràn môi em thời trai trẻ

Theo cơn gió xô cửa

Linh thiêng rờn rợn bóng anh về

Bờ môi lá hoan ca ngàn giai điệu

Mơn man gió ngược dòng

 

Anh rót ào môi em rượu kết tinh

Rót hồn em rượu một nắng hai sương, tảo tần, lúa hương đẫm mồ hôi mẹ

Ngủ quên ngày đạn bom

 

Em rót vào anh ngàn búp lá xanh

Sóng sánh bình minh muộn thức

Màu trăng lạnh lẽo qua, dậy thì nắng tỉnh giấc

Tràn khe cửa sổ

 

Tăm tắp cánh cò ngoài kia đồng lúa

Cúc họa mi thức điệu du dương

Giành sự sống cho mọi người

Anh trong giấc ngủ vùi vẫn nhận phần nắng xối mưa tuôn

Nhận bão cuồng, gió buốt

 

Ngày anh trên toa tàu bom dội trật đường ray

Anh vẫn cuộc hành trình, bởi mỗi phút giây em mải miết

Đến với anh bằng chính con đường đêm hối hả anh về

 

Ai biết mùa em từ xa xăm trở lại

Những toa tàu thời gian không đứt nối

Thời gian luân khúc giao mùa.

_ Đinh Thị Hường _

CATEGORIES
Share This

COMMENTS

Wordpress (0)