Trang thơ lục bát Khúc Hồng Thiện
CỎ ƠI
Thắng thua sau mỗi trận cầu
Ai còn nhớ cỏ nát nhàu dưới chân?
Những đường bóng, những thanh xuân
Đỏ trên facebook bao lần thắng thua
Và, sau những cuộc reo hò
Cỏ im lặng, chẳng phân bua, comment
Cứ xanh như thể một lần
Được nâng Cúp, được tần ngần… mây trôi
Khung thành bên đó xa xôi
Bên đây bao bận dập vùi. Cỏ đau
Những pha tiếp đất cực ngầu
Bên nào ngã, cỏ cũng nhàu nhĩ thương
Khắp các sân, mọi đấu trường
Ở đâu thì cỏ vẫn nhường nhịn nhau
Không bao giờ chịu cúi đầu
Nâng niu trái bóng trên màu bình yên
Phải thời dịch dã liên miên
Khẩu trang che mặt người trên khán đài
Trên sân chỉ một trọng tài
Không không sắc sắc – vào vai cầm chầu
Ngổn ngang sau trận túc cầu
Nếu mưa xin hãy thấm sâu đất lành
Cỏ ơi vạn kiếp cứ xanh
Dệt thảm biếc trước khung thành đối phương
Rồi đêm yên phận bình thường
Mặt trời lên, nhỏ lệ-sương. Chân người…
À ƠI, CÂU HÁT
À ơi, câu hát thuở nào
bà ru bố ngủ lẫn vào giấc trưa
“cái cò đi đón cơn mưa”
dòng sông trong mát như vừa mới thôi
Thế mà thoắt đã xa xôi
giờ băng cát-xét hát lời đâu đâu
đê làng, nào thấy bóng trâu
đòng đong, cân cấn, ao sâu có còn?
Bước chân nhỏ chạy lon ton
muốn bung ra khỏi khoảnh tròn chung cư
trong veo đôi mắt ngây thơ
ngước lên san sát những bờ tường vôi
Nhớ thời bố ngủ trong nôi
bà đưa võng nựng “nắm xôi thằng Bờm”
chưa xa, bà ngủ ổ rơm
cụ đưa võng kể thảo thơm cô Kiều…
Biết rằng mất những túp lều
ấm no khấm khá là điều ước mong
chỉ e, con hỏi… cánh đồng?
trả lời có, trả lời không… thế nào!
MƯA ĐỒNG VĂN
Lên đây chẳng bán mua gì
chỉ xanh với núi chỉ ghi với chiều
cứ chầm chậm đá mà yêu
cứ vời vợi gió mà liều bước chân
Mưa Đồng Văn chợ tần ngần
tôi ngồi đếm giọt qua dần kẽ tay
vẫn đây chồng ngất ngư say
vẫn kia vợ đợi tháng ngày… còn thương
vẫn Hạnh Phúc một con đường
vẫn huyền thoại đá và sương cuối trời
Thôi đừng mưa thôi đừng rơi
đừng nâng chén cạn để rồi long-đen
tỉnh ra phố cổ đã đèn
đá và đá lại coi phên dậu này!
CHÊNH CHAO TÍCH CHÈO
Làng mình vào hội hay chưa,
Để cho Thị Kính bỏ chùa đi xin?
Nô biệt tích, Mầu bặt tin
Trăm năm gửi lại oan khiên với đời
Mầu, Nô góc bể chân trời
Chiếu chèo phó mặc mồ côi một thằng
Lênh đênh biết mấy mùa trăng
Thấp cao chân Thị cứ dằng dặc xa
Từ đời xưa đến đời ta
Mỗi lần xin lại đi ba bốn vòng
Thế mà thằng bé vẫn không…
Thị Kính vẫn bế trong lòng như xưa
Làng mình vào hội hay chưa,
Để cho tôi được lên chùa nhận con!
MƯA RỬA ĐỀN
Mưa rửa đền, mưa thanh tân
ngàn năm Nghĩa Lĩnh còn vần vũ mưa
áo tơi nón lá ngày xưa
vua cùng dân, dân cùng vua cấy cày
Mưa rửa đền, mưa bay bay
giọt rơi giếng Ngọc, giọt lầy bến sông
bước chân theo nhịp Trống Đồng
nắm tay nhau múa mừng bông lúa vàng
Mưa rửa đền, mưa lan lan
người đi khuất bóng đại ngàn nhớ không
bao dâu bể vẫn chung lòng
“nhiễu điều…” từ buổi long đong đã thề
Mưa rửa đền, mưa tái tê
làng lên phố, phố thành quê nhập nhòa
nước non giờ ngớt can qua
giật mình, toàn chuyện trong nhà… mới lo!
Xin trời một trận mưa to
xong rồi nắng, xong rồi mơ… rõ ràng
soi vào giọt nước lang thang
thấy cha ông thuở hồng hoang dõi về.
BẬP BÊNH…
Bập bênh ngày lẫn vào đêm
Chang chang bên trắng êm đềm bên đen
Bập bênh cả những ngọn đèn
Phía leo lét đỏ phía lèn lẹt xanh
Phía nào cũng rặt mong manh
Nửa quỳ sát đất nửa thành mây cao
Phía im lặng phía xôn xao
Quê đủng đỉnh phố ào ào bán mua
Một thôi thanh thản chuông chùa
Lại vang vang tiếng mõ khua trống rền
Sống cõi tục thác cõi tiên
Ở lành thì sẽ gặp hiền, chắc không
Bóng cò cặm cụi dưới đồng
Diều hâu đã lượn mấy vòng trời khơi
Bập bênh à bập bênh ơi
Buồn vui thì vẫn một đời cập kênh.
NHẬN
Còn đây lăng tẩm đền đài
Mà bao thiên tử đã ngoài trăm năm
Uy quyền một thuở xa xăm
Dấu chân vương giả giờ nằm dưới rêu
Nhân dân từ những túp lều
Nung vôi chở đá chống chèo bè xuôi
Dựng lên những điện những ngôi
Rừng thiêng nước độc cũng thôi đành lòng
Sông Hương núi Ngự thong dong
Cùng thường dân vẫn long đong phận người
Qua bao sóng bạc trùng khơi
Làm nên một cuộc chuyển dời bể dâu
Ngói son nay đổi sang nâu
Cùng nhau về nhận lại màu núi sông
Ta về nhận mặt cha ông
Trên từng viên gạch nửa hồng nửa đen.
MONG EM VỀ KỊP HỘI XÒE
Khăn piêu áo cóm đừng khoe chốn này
Phố phường nghiêng ngả vì say
Làm sao cạn được chén đầy khi yêu
Em về kẻo lỡ cơm chiều
Mưa giăng mắt bạc chớ liều bước chân
Ở đây xuôi ngược vũ vần
Quen đâu với vẻ trong ngần hoa ban
Về đi em với chứa chan
Về đi em với đại ngàn mà thương
Quên đi, về với bình thường
Một tôi với một con đường lại say.
TÔI XIN AN TÁNG…
Tiền Đường, Kiều chết thật rồi
làm gì có chuyện trên giời – hồi sinh
chẳng biết bơi, cố trẫm mình
không chết thì có hóa thành nói phiêu
Tiền Đường, phách lạc hồn xiêu
sống không vui… mới đành liều tấm thân
đời Kiều đã chết bao lần
giải oan mệnh bạc còn luân hồi về ?!
Xin đừng chắp nhặt lời quê
Kiều đã chết dưới trăng thề cùng Kim
còn khi họ Mã đến tìm
là em bảy nổi ba chìm lênh đênh
Bao lần sóng đánh mặt duềnh
Sở Khanh rồi đến Thúc Sinh lập lờ
Từ công lâm trận sa cơ
Em còn sống để mà mơ tưởng gì!
Thôi, lần này quyết ra đi
dòng sông xanh mát Kiều về thảnh thơi
mười lăm năm mấy cuộc đời
tôi xin an táng cho người tôi thương.
NÓN BÀI THƠ TẶNG MẸ
Mẹ thường quen đội nón mê
quai buộc dây chuối đi về đồng xa
quanh năm chẳng biết lụa là
áo tơi một mảnh sương sa cuối làng.
Con thầm: con lớn, con sang
nón bài thơ Huế, sẽ mang tặng Người
và vuông áo tím một đôi
bù xưa, mẹ thiệt một thời làm dâu.
Quanh quanh chưa bạc mái đầu,
con chưa kịp lớn đã rầu… mẹ ơi!
vẫn nón mê, vẫn áo tơi
vẫn thương con, vẫn… mà trời bắt đi
Hôm nay đến Huế thầm thì
con mua áo nón mang về… “Người xem,
rồi cười, áo để cho em
nón nhường dâu, mẹ có quen đâu mà…”
Giấc mơ bừng tỉnh hiên nhà
từ lâu mẹ đã đồng xa chẳng về
cùng áo tơi với nón mê
một chiều đông lạnh bốn bề vắng tanh.
Nón bài thơ, áo thị thành
hóa tro mà chịu tang mình đi thôi
Niết bàn cũng chẳng xa xôi
dưỡng tu đạo hạnh một đời nước non
đồng quang mẹ dẫu chẳng còn
vẫn nguyên lời dặn cháu con nhân từ!
_ Khúc Hồng Thiện _